Người lái đò
Có ai đó từng nói với tôi rằng “nghề giáo là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”, thật không sai… Để có được những tài năng cho đất nước thì các thầy, các cô đã phải miệt mài truyền đạt hết những kiến thức cho lớp lớp học sinh. Được ví như những “người lái đò” thầm lặng, vẫn luôn chèo lái con thuyền chở những thế hệ học sinh cập bến tri thức, bến bờ tương lai thành công. Những “người lái đò” dù nắng hay mưa cũng vững tay chèo để đưa những học trò thân yêu qua sông. Để rồi khi những thế hệ học sinh cập bến thành công quay đầu nhìn lại luôn biết ơn về những người thầy, người cô với nụ cười hiền hòa đã hết lòng dạy dỗ để ta có được ngày hôm nay. Qua bao năm tháng, trải qua bao thăng trầm của thời gian, thì các thầy, các cô vẫn ở đó, vẫn đang thực hiện nhiệm vụ cao cả của “người lái đò”, lặng lẽ đưa học sinh đến với tương lai. Vẫn cứ lặng lẽ, vẫn cứ âm thầm nhưng thật là cao quý. Để tỏ lòng biết ơn đến các thầy cô, nhân ngày 20/11-ngày Nhà giáo Việt Nam, thay mặt tất cả sinh viên trường Đại học Sư Phạm Kỹ Thuật Thành phố Hồ Chí Minh chúng em xin chúc các thầy, các cô- những “người lái đò” thật nhiều sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống. Và thành công trên chuyến đò đưa thế hệ trẻ qua sông. Xin trích dẫn bài thơ Người lái đò củaThảo Nguyên thay cho lời kết:
Một đời người- một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng sông trông bến bờ.
“Muốn qua sông phải lụyđò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa…
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò tri thức thầy đưa bao người
Qua song gửi lại nụ cười.
Tình thương xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc- mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc song ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…
Ngọc Nghĩa (Nhóm tre xanh)